Chuyên đề mùa đông
Tôi không tưởng tượng nổi con đường tự huỷ diệt như một số triết gia bi quan. Bản chất của nghệ thuật và tôn giáo từ khi được sinh ra là nhằm giúp con người không chỉ lê bước nặng nề mà còn bay lên trên con đường thiên lý ấy. Đấy là con đường giúp con người tự hoàn thiện mình. Sự thực hiển nhiên rằng nếu như chỉ có sự tàn lụi thì thế giới này đã biến mất khi chúng ta chứng kiến bóng tối và tội lỗi không chỉ hoành hành ở khắp nơi mà còn phủ bóng ngay trong tim chúng ta. Nhưng vượt nên trên mọi điều đau đớn đó, chúng ta vẫn tìm thấy cảm giác về sự tồn tại của Cái Đẹp.
Nhưng như Maria Rilke viết: “Đã có bao phát minh, bao nền nghệ thuật, bao nhiêu tôn giáo ra đời nhưng con người chỉ vẫn sống trên bề mặt của đời sống”. Chúng ta đang ngủ trên bậc cửa của Cái Đẹp quá lâu bằng sự lười biếng và sợ hãi...
Hay giống như câu thơ cổ của Nhật: ”Hỏi một người lòng cũng nông như vậy/ Làm sao biết yêu sâu”.
(trích THƯ BIÊN TẬP của NQT - Viết&Đọc Mùa Đông)