cart.general.title

TRONG TÔI CÓ NHIỀU TÔI

Liên hệ
  • Danh mục: Thơ
  • Tác giả:

  • Năm xuất bản: 2024
  • Loại bìa: Bìa mềm
Số lượng

Kể từ tập thơ “Thức đến sáng và mơ” đến nay đã 20 năm, người đàn bà làm thơ tình Phạm Thị Ngọc Liên chọn cách im lặng với thơ cho đến “Trong tôi có nhiều tôi”.

Chuyển sang viết văn xuôi, chị đã cho ra mắt rất nhiều truyện ngắn và tản văn. Nhưng bên trong chị, thơ vẫn lặng lẽ tuôn chảy để hôm nay Trong tôi có nhiều tôi ra đời với cảm xúc tràn đầy.

Với chị, tập thơ "như một món quà, một cái nắm tay, một ánh mắt hạnh phúc của người đi đường xa biết nơi đích đến vẫn có những nụ cười chờ đợi mình".

Tôi đọc thơ Phạm Thị Ngọc Liên từ khi còn ngồi trên ghế giảng đường.

Với một trái tim thiếu nữ chưa một vết xước, khi đó thơ chị cũng là một cái nắm tay dắt tôi vào thế giới đàn bà với những nỗi đau tê lạnh, niềm hạnh phúc réo rắt... như gieo vào tôi những hình dung về các cung bậc tình: "Nhiều khi nỗi buồn tôi như sợi len dài/ quấn xiết vào trái tim hỗn loạn/ tôi muốn kêu lên mà quá ngạt/ trước mù mịt tình yêu" (Nỗi buồn của chiếc bóng).

Mấy mươi năm sau, người đàn bà làm thơ tình vẫn cất những lời yêu nhưng cảm xúc yêu của chị đã khác. 

Đằm thắm hơn mà cũng đa đoan hơn, lụy tình hơn mà cũng buông bỏ hơn.

Ở đó cũng có thể bắt gặp những ngôn từ bình dị, những hình ảnh đời thường gần gũi, và những cảm xúc bất chợt chạm vào sâu thẳm. 

Như một cái nhói tim đồng cảm, đôi khi cảm xúc đó khắc dấu bền lâu vào người đọc mỗi khi nhắc về thơ chị.

Và tôi thấy một người thơ kiêu hãnh, đa cảm nhưng luôn giấu mình tỏ ra mạnh mẽ, cho đến tận cùng sức chịu đựng thì kín đáo thả một nỗi ta thán.

Nhưng, nỗi cô đơn cũng chỉ có mình chị đối diện, mình chị dỗ dành và yêu thương: "Ô nỗi đau của tôi thật đẹp/ khi tôi không thể than vãn với ai về sự ngốc dại của mình/ tôi cứ nhìn chúng và cười" (Giày cao gót).

Thật thú vị, giờ người độc giả của chị - là tôi ấy - đã ngoài 40, đã biết thế nào là tình và đời nhưng đọc những cảm xúc chắt lọc gần như cả đời của chị vẫn y nguyên cảm giác được ai đó nắm tay dẫn đi những bước kế tiếp, soi tỏ những lầm lẫn, vụng dại...

Và rồi cũng như chị, chúng ta rồi cũng phải thừa nhận cảm xúc có một hấp lực khiến cho ta biết rồi sẽ buồn mà vẫn lao vào.

 

NGUYỆT PHẠM

(Theo: https://tuoitre.vn)

Đánh giá sản phẩm

Dựa trên 0 đánh giá
Đánh giá 0